Cuốn sách gồm những bức thư gửi Chúa từ một cậu bé mười tuổi, nhóc Oscar, biệt danh Sọ Trứng vì cái đầu trọc – hậu quả của đợt điều trị hoá chất do bệnh bạch cầu. Mọi người trong bệnh viện đều nhìn Oscar mà đau đớn trong lặng lẽ, không ai dám nói với cậu bé về cái chết, thậm chí cả bố mẹ cậu cũng đã gục ngã không dám đối diện với con. Trong khi ấy, sau cuộc phẫu thuật, Oscar chỉ còn 12 ngày để sống, và bà Hoa Hồng (một tình nguyện viên trong bệnh viện) đã ở bên cạnh Oscar. Bà không giáo điều, không gượng nhẹ, cũng không trốn tránh. Bà cùng Oscar nhìn vào đời sống một cách bản chất nhất mà cũng hồn nhiên nhất. Nhờ có bà Hoa Hồng, mười hai ngày ấy đã trở thành huyền thoại…
Từ gợi ý của bà Hoa Hồng, Oscar viết những bức thư gửi Chúa – người mà “nếu cứ tin là có Chúa, ông ấy sẽ hoàn toàn có thật”. Oscar đã sống một ngày như mười năm, đã chấp nhận được rằng bệnh viện không chỉ là nơi mà người ta đến để khỏi, còn là nơi người ta đến để chết. Đặc biệt, cậu đã kết nối lại với bố mẹ, gỡ cho họ khỏi “nỗi day dứt khủng khiếp vì không thể làm hoà với đứa con duy nhất mà họ rất yêu thương”. Oscar cũng đến gần hơn với Peggy Blue, cô bạn nhỏ có nước da xanh mà cậu rất quý mến và cảm thấy mình trưởng thành như đã qua một chặng dài thực sự. Đến ngày cuối cùng, Oscar đã cảm nhận được sự hiện diện của Chúa qua vẻ đẹp của đường chân trời lúc ban mai và thẩm thấu thông điệp của Người: “mỗi ngày, hãy cứ nhìn thế giới như thể đó là lần đầu tiên”. Oscar đã thực sự thanh thản, mỉm cười để lại lời nhắn “chỉ có Chúa mới có quyền đánh thức tôi” để từ giã cuộc đời.
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.